Chương 6:
Tống Diệm tóm gọn cổ tay đối phương bằng một tay, chẳng cần tốn sức, đối phương đã không thể cử động. Anh lạnh lùng chế giễu: “Đánh phụ nữ à? Cái tật chó má này học được ở đâu thế?”
“Cậu buông tay ra. Nếu không… tôi…” Đối phương lắp ba lắp bắp.
Tống Diệm hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Đối phương bèn buông Hứa Thấm ra, giơ tay kia tấn công Tống Diệm, anh bóp chặt nốt cổ tay kia của gã, bắt chéo hai tay gã lại, đẩy một cái, gã đàn ông bị hất văng, va thẳng vào vách tường.
Người vợ chỉ vào anh, hét toáng lên: “Bệnh viện này còn dám đánh người nữa hả?”
Tống Diệm khinh thường không thèm phản ứng với cô ta, thấy Hứa Thấm vẫn còn đứng sau lưng mình, liền hất cằm về phía cửa, nói ngay: “Không ra cứu người đi, ở đây tốn chỗ được tích sự gì?”
Hứa Thấm lập tức chạy đi, chỉ nghe phía sau Tống Diệm còn thản nhiên nói một câu lưu manh: “Bố không phải người của bệnh viện này nhé, anh em của bố bị thương, mẹ kiếp ai dám gây sự ở đây làm chậm trễ việc cứu chữa cậu ta thì bố đập gãy luôn chân chó của đứa đó.”
Thói đời này kẻ yếu thì bị kẻ mạnh bắt nạt, kẻ mạnh thì phải có kẻ mạnh hơn trị. Hứa Thấm nghĩ.
…
Người lính cứu hỏa bị thương tên là Đồng Minh, người đi cùng cậu ta là Tiểu Cát. Hứa Thấm cắt ống tay áo của Đồng Minh, rửa sơ vết thương cho cậu ta. Đồng Minh đau đến mức mướt mát mồ hôi lạnh, gương mặt tro bụi lấm lem hằn thành từng nếp nhăn bẩn thỉu.
Hứa Thấm nói: “Cố chịu thêm một chút, lát nữa sẽ chích thuốc tê cho cậu.” Lại ngẩng đầu lên ra hiệu với y tá Tiểu Nam đang ở bên cạnh, Tiểu Nam liền đi đến lau sạchbụi bẩn trên mặt Đồng Minh.
Nhưng cậu ta lại xấu hổ, cứ tránh tránh né né.
Tiểu Nam nóng nảy: “Anh cứ né mãi thế?”
Continue reading “Một Tòa Thành Đang Chờ Em”